Đại ca mau chạy chị dâu đến rồi Bị lừa cụ thân cho em họ, đề nghị gả cho một "lão già", cô đâu ngờ "lão già" ông xã mình là Tổng tài con trẻ tuổi của tập đoàn Đế quốc!
Đọc truyện Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!! miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
Suốt 3 tháng vừa rồi, công việc của tôi bận rộn, làm tăng ca nhiều nên không có thời gian đến nhà chị dâu chơi. Chủ nhật vừa rồi, nghe tin anh cả đi làm xa về nên vợ chồng tôi đến thăm. Hôm ấy có cả gia đình em gái út của chồng nữa nên rất vui.
Nàng Dâu Nuôi Muốn Đứt Tình Đoạn Nghĩa. 625 47,220 Đại Dương Kiêu Sa. 125 13,699 . Chapter 50 4 Ngày Trước. Cao Thủ Bên Người Giáo Hoa Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Được rồi là ta nghĩ nhiều rồi, anh ta không có nói xấu ta, nàng chỉ là sợ hãi ta là tới đem anh ta bắt về nhà mà thôi, hiểu rõ ta đến sẽ không đem nàng Diệp Tu bắt đi sau đó nàng thái độ đối với ta rõ ràng đã khá nhiều, hay là cái rất hòa thuận rất hiểu lễ phép
Vay Tiền Nhanh. Trời xui đất khiến hoan ái, cô bị đẩy về phía một người đàn ông cực kỳ thần ...... bí và tôn quý, bất đắc dĩ phải lựa chọn mang một trái bóng chạy trốn. Vài năm sau, cô mang tiểu bao tử hoa lệ online!Tiểu bao tử thân làm nam tử hán, giấc mơ lớn nhất chính là thay tiểu tiên nữ nhà cậu tìm một người thân cao một mét chín, ngực tám múi... Xem thêm
"Quả thực chị dâu rất ngây thơ, đến cả nòng nọc của Đại Ca mà chị dâu lại nghĩ ra là những con nòng nọc ngoài ruộng..." Khụ khụ! Giai Thụy nghe đến liền sặc nước bọt ho sặc sụa, nơi khóe môi mỏng nhếch lên cười. Anh ta giương mắt nhìn Trình Sâm. Sắc mặt Trình Sâm tối lại, lông mày chau chặt, bộ dạng có lẽ vì ấm ức. "Một di sản của nước nhà cần được bảo vệ." Giai Thụy vươn tay vỗ vỗ vào vai Trình Sâm nét mặt đùa bỡn nói. "Biến đi!" Trình Sâm hừ lạnh, vung chân lên đá vào người Giai Thụy, hắn bày ra dáng vẻ chán ghét gằn giọng đuổi đi, bạn bè đến bọn đàn em ai cũng nói lời châm chọc. Cứ đợi đến khi Chỉ Nhiễm là của hắn, hắn sẽ từ từ dạy bảo, điểm màu lên tờ giấy trắng tinh đó. "Về hết đi không cần ở lại..." Hắn thong thả vừa thưởng thức cháo ngon vừa mở miệng nói khi thấy hai người kia cứ ngồi đờ ra không chịu nhúc nhích. Dù sao hắn cũng chả bị thương hay què quặt, không cần người ở lại săn sóc. "Đại Ca hay cứ để em ở lại đi ạ, nữa đêm lỡ nhở Đại Ca có cần gì thì bảo em." Tên đàn em dè dặt nói. Tuy rằng chân tay Trình Sâm không bị thương nặng, nhưng đang ngụy tạo băng bó khi đi lại sẽ rất khó khăn. Có người ở lại cũng đỡ hơn. Trình Sâm lắc lắc đầu dứt khoát xua tay, thẳng thắn từ chối. "Không cần! Hiện tại vẫn còn địa bàn cần dòm ngó trông coi, mau trở về xử lý đi. Ở trong đây không phải lo." "Vâng." Nghe Đại Ca nói vậy tên đàn em cũng chẳng dám nhiều lời, liền ngoan ngoãn gật đầu. Trình Sâm lườm Giai Thụy, hẩy chân "Mày cũng biến luôn! Mang mấy thứ kia về nhà mà dùng! Mẹ kiếp, bạn với chả bè." Hắn hầm hực chửi bậy một tiếng. Giai Thụy bật cười, bĩu môi nhún vai bộ dạng lười nhác chầm chậm đứng dậy. Đuổi thì đi. Giai Thụy thu dọn mớ đồ đang ở trên bàn, liếc mắt quan sát Trình Sâm, xem ra hắn vẫn khỏe mạnh không có gì đáng lo ngại. Giai Thụy yên tâm cùng tên đàn em rời đi. Sáng hôm sauChỉ Nhiễm vào viện sớm mang đồ ăn cho Trình Sâm, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, căn phòng trống trơn, Chỉ Nhiễm gãi gãi đầu đi lại đặt lồng thức ăn xuống bàn. Quái lạ, đi đâu hết rồi? Chỉ Nhiễm đang định đi ra hỏi y tá, thì lại nghe ở toilet có tiếng xả nước. Chỉ Nhiễm lật đật chạy vào, thấy Trình Sâm đang chật vật ở bồn rửa tay. "Chú... Chú đang làm gì vậy?" "Nhiễm Nhiễm! Em đến rồi à? Có thể giúp tôi rửa mặt không? Tôi không động được, chạm vết thương rất đau." Hắn vừa nói, vừa biểu hiện gương mặt rất đáng thương tội nghiệp. Chỉ Chiễm ầm ờ rồi bước tới giúp hắn. Bạn bè hắn đâu? Sao lại để một người bị thương như này ở một mình tự sinh tự diệt? Rõ ràng khi tối còn thấy cả ba mà. Chỉ Nhiễm buột miệng hỏi. "Bạn chú đâu?" "Đi cả rồi, buổi tối tôi chỉ có một mình, thật rất khổ sở trong việc sinh hoạt đi lại." Hắn cố tỏ vẻ buồn hiu, xụ mặt nhỏ giọng nói. Chỉ Nhiễm há miệng đờ người. Mấy người bọn họ đi hết? Chỉ Nhiễm cắn môi dưới, tự dưng có chút áy náy. Hắn khẽ cong khóe môi, nhanh nhạy cảm nhận rõ sự khác thường của cô, liền thêm lời. "Lúc em về bọn họ cũng bỏ tôi đi." Chỉ Nhiễm lau mặt cho hắn xong liền dìu hắn đi ra ngoài bước đến giường bệnh. Sau khi hắn đã ngồi xuống, Chỉ Nhiễm nhỏ giọng đáp. "Tôi... xin lỗi." Cảm giác khi vứt bỏ hắn cô cũng thấy tội lỗi. Bỗng dưng cánh cửa mở ra, bước vào là Giai Thụy, bác sĩ Mộ, tiếp đến là tên đàn em, thấy bầu không khí trong phòng có vẻ ảm đạm, mà con người gian xảo như Trình Sâm sao đột nhiên biến thành chú thỏ trắng vô cùng đáng thương ngồi ở mép giường, khiến ba người kia nhăn mặt nhìn nhau khó hiểu. Định hỏi thì đã nghe Trình Sâm nói trước. "Tôi không trách em, tôi một mình quen rồi." "Dù sao tôi đã hứa sẽ chăm sóc chú cho đến khi chú bình phục xuất viện, tôi nhất định giữ lời." "Thật không? Em hứa không bỏ tôi như bọn họ nhé." "Được! Tôi hứa." Ba người đàn ông đứng ở cửa mặt mũi đen hơn đít nồi vì bộ dạng xảo trá của Trình Sâm. Bỏ? Tên đàn em gãi đầu thì thầm nhỏ. "Anh Hổ, chẳng phải buổi tối là Đại Ca bảo anh và em về nhà ư. Sao bây giờ lại thành chúng ta bỏ Đại Ca vậy?" "..." Bác sĩ Mộ nhíu mày chậm rãi thêm lời. "Khi sáng tôi bảo y tá vào xem tình hình, cậu ta đã thẳng thừng dọa dẫm gắt gỏng đuổi đi hết." "Trình Sâm! Mẹ nó, chúa tể của loài lươn..." Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
"Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng ૮ɦếƭ hết cả rồi.""Nòng nọc là con gì?"Ách! Câu hỏi từ miệng Chỉ Nhiễm thốt ra làm mọi người có mặt gần như bất động. Trình Sâm nhíu mày, câm thể trách! Không thể trách, Nhiễm Nhiễm nhà hắn mới mười tám, ngây thơ là điều hiển Nhiễm thấy mọi người ngây dại im lặng thì nhìn sang bố. Ông ngay tức khắc tìm ra câu trả lời thích hợp. Ông không muốn con gái Chỉ Nhiễm bị vấy bẩn bởi mấy thứ không sạch sẽ như thế này. Con bé còn tuổi ăn tuổi học."Nhiễm Nhiễm, những con ếch khi sinh sản sau các quá trình sẽ thành nòng nọc..."Chỉ Nhiễm lúc này mới nhớ ra. Đều tại ông chú Trình Sâm khiến cô tức giận nóng nảy mà quên mất. Nhưng mấy con nòng nọc đó thì liên quan gì đến cô? Cô không thích ăn thịt Sâm cùng bọn đàn em bái phục vì câu trả lời của ông."Chú muốn nòng nọc thì ra ruộng mà lấy, ở đây không có, giờ mau rời khỏi cửa hàng của bố tôi nhanh!""Tôi không đi, em phải gả cho tôi.""Tôi không thích chú, cũng không lấy chú nên đừng có mơ."Chỉ Nhiễm chống nạnh hung dữ gắt gỏng quát, cô cực kỳ ghét những người này, vì từ khi bố và cô chuyển tới đây sống bọn chúng lúc nào cũng đến lấy tiền, hù dọa bố cô, không chỉ thu tiền sạp hoa quả bé tí này, còn những cửa hàng và nhiều nơi khác, nên đối với Chỉ Nhiễm Trình Sâm là người Sâm mặt mũi đen hơn đít nồi, nhưng nào dám giở giọng côn đồ ra với cô?Cái năm Chỉ Nhiễm đến đây sống vô tình lại lọt vào mắt hắn, khi đó cô mới mười ba tuổi, nhỏ hơn hắn rất rất nhiều. Hắn vì muốn nhìn thấy cô mà hằng ngày cứ lượn lờ chạy vào sạp hàng của bố cô đòi thu tiền bảo nhớ rất rõ Chỉ Nhiễm rất ghét hắn, còn bé nhưng đã ra dáng bảo vệ bố. Mỗi khi thấy hắn cùng bọn đàn em lui tới là cô lại trừng mắt hầm hực. Kỳ thực, Trình Sâm cực mê tính cách đó của ngạnh, đáng yêu!Mà xưa nay Trình Sâm hắn không bao giờ thu tiền của những cửa hàng bé tí làm ăn khó khăn như vậy. Hắn tuy giang hồ nhưng rất có đạo đức, chỉ vì muốn để lại ấn tượng hắn buộc phải phá Sâm trong lòng đang buồn bực khó chịu, cơ mà chất giọng thốt ra rất nhẹ, nhưng nghe kỹ ngữ khí như lời cảnh báo."Nhiễm Nhiễm! Em không lấy tôi thì cũng đừng mong lấy được kẻ khác.""Chú...""Em quen thằng nào ông đây chơi ૮ɦếƭ thằng đó."
"Đại ca, chị dâu tới rồi.""Honey, đi học muộn thế?"Được đại ca của trường theo đuổi nó như thế nào? Hai chữ thôi Phiền phức!Cả trường không ai không biết đến, đi đâu cũng bị dòm ngó chỉ trỏ, đi đâu cũng 'chị dâu' nói chứ đi tè cũng không ngoại lệ. "Cao Thái Nam!""Ơi em?"Tự nhiên cô biến thành quả ớt luôn. Cay!!"Về lớp đi, vào học rồi."Những giây phút hạnh phúc nhất ở trường là giờ học. Chắc cô bị khùng nhưng mà trong giờ học cô không phải đụng mặt tên hắc ám này. Vừa hết tiết đã thấy hắn kè kè bên cạnh rồi. Nên giờ học là khoảng thời gian vui vẻ nhất của không thèm để ý lời nhắc nhở của Vân Hy, đuổi thằng bạn cùng bàn của cô rồi chính mình ngồi vào vị trí đây? Thầy sắp vào rồi."Hắn ta vẫn không động đậy, cứ chọc chọc tay cô. Tên điên này? Rồi, đã vậy không thèm nhắc nữa. Để tý thầy vào thầy ca cho mà cô sai rồi. Hắn ta thì có sợ bao giờ, đến thầy giám thị còn không sợ. Chẳng qua, con trai hiệu trưởng."Tóc bảo bối đẹp thế nhỉ.""Ơ chữ cũng đẹp nữa.""Tại sao cái gì liên quan đến người yêu mình đều đẹp thế?""Thằng điên, im lặng!"Vân Hy không chịu nổi cái thằng lắm mồm cứ lải nhải quanh chết cô mà, cái khuôn mặt đắc ý nhìn cô khi thầy vào thật là muốn đấm muốn đánh. Còn bọn trong lớp nữa, hắn ta ăn thịt người hay gì mà sợ như thế. Cứ phải núp núp nhìn bực cả mình."Ghế 46, chị đang nói tôi?"Chết dở, quát đúng lúc thầy đang giảng bài. Đấy, khổ chưa? Cũng chỉ tại thằng nào đó thôi, cả lớp đều hướng mắt về phía cô nhìn như người ngoài hành tinh ấy."Không, không phải thưa thầy.""Không phải? Vậy chị nói ai?"Vân Hy sợ thầy đưa ngón tay chỉ người bên cạnh. Không sợ mới lạ đấy, thầy này nổi tiếng 'hổ báo' cơ mà."Cao Thái Nam?"Hắn ta vẫn thản nhiên chọc chọc tay cô "Là em, em lỡ hôn làm bạn gái dỗi ạ."foryou xuhuongtiktok fyp xuhuong tieuthuyet tieuthuyetngontinh SEAGames2023 CapCut
"Trình Sâm! Mẹ nó, chúa tể của loài lươn..." Giai Thụy khoanh tay trước ngực, bờ môi nhếch lên cất giọng rủa. Quen biết đã lâu bây giờ mới thấy Trình Sâm lại có nhiều bộ mặt thiếu đứng đắn như vậy. Bác sĩ Mộ và tên đàn em nghe Giai Thụy nói thì đồng tình chậc chậc lưỡi gật gật đầu. Thật là không có liêm sỉ! Ba người đàn ông khoanh tay đứng yên lặng tại cánh cửa nhìn chăm chăm Trình Sâm đang diễn trò lừa gạt thiếu nữ. Chiêu trò đỉnh cao, cáo già. Chỉ Nhiễm vô tình ngoáy đầu thì trông thấy ba người đứng ở đó. Cô theo phép lịch sự cúi đầu chào. Ngược lại Trình Sâm chẳng hề quan tâm đến mấy người kia, gương mặt hắn vui vẻ nhìn Chỉ Nhiễm một cách say đắm. Ba người khẽ gật đầu đáp lại, cùng nhau bước đến ghế sô pha ngồi xuống. Chỉ Nhiễm điều chỉnh bàn ăn nhỏ trước giường bệnh lên, xong xuôi liền bày bữa sáng cho hắn dùng. "Chú ăn đi..." Chỉ Nhiễm vừa nói vừa đưa chiếc thìa cho Trình Sâm, hắn cười nhẹ duỗi tay nhận lấy nhỏ giọng đáp. "Cảm ơn em." "Lát tôi phải đi tới thư viện ôn bài, còn phải về nhà chuẩn bị đồ ăn. Khoảng chừng buổi chiều tôi mới vào với chú được." "..." "Còn đây là số điện thoại của tôi! Nếu không có ai ở cùng với chú, chú cứ gọi, tôi sẽ sắp xếp vào sớm. Chỉ Chiễm lôi từ trong túi xách ra cây bút và tờ giấy cặm cụi viết, mỉm cười đặt lên bàn. Trình Sâm nhìn thấy thì sướng phát điên. Mẹ ơi, suốt năm năm cuối cùng hắn cũng có được số điện thoại của cô. Trình Sâm cố gắng kìm nén sự vui sướng đang nâng trào trong lòng, hắn điềm tĩnh ngẩng mặt gật đầu ôn hòa nói "Được! Tôi biết rồi. Em cứ đi học đi, tôi đợi em." "À phải rồi, chú thích ăn gì? Tôi sẽ nấu đem vào cho chú." Trình Sâm nghe vậy lại càng điên đảo thích thú hơn, khóe môi mấp máy giả vờ trầm mặc suy ngẫm, đang định lên tiếng nói, thì ba người kia đã đồng thanh cướp lời. "Cháo lươn." "Cháo lươn?" Chỉ Nhiễm ngoảnh mặt hỏi lại khi thấy ba người quá ăn ý. "Dạ phải! Đại Ca vô cùng thích lươn." Tên đàn em gật gật đầu, nhẻo miệng cười cười cố tình nhấn mạnh chữ "lươn". Trình Sâm chau mày nhưng không lên tiếng. "Được, tôi sẽ nấu cháo lươn cho chú, vậy giờ tôi đi trước nhé, buổi chiều gặp." Chỉ Nhiễm cười mỉm xinh xắn, cúi đầu chào mọi người một lượt rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Trình Sâm nhìn Chỉ Nhiễm đi khuất, xong ngay tức khắc đen mặt lườm ba người kia lạnh nhạt, hờ hững nói "Tao thích lươn từ bao giờ?" "Không thích ư? Chẳng phải là rất hợp với con người mày?" Giai Thụy lười nhác tựa lưng vào ghế liếc mắt móc mỉa. Trình Sâm hừ lạnh, phớt lờ chả thèm quan tâm, hắn cầm tờ giấy có ghi số di động của Chỉ Nhiễm lên nét mặt hăng hái lưu nhanh vào máy. "Vui đến vậy?" Bác sĩ Mộ không nhịn được liền hỏi. Trình Sâm đắc ý nhếch môi. "Những kẻ không có người yêu thì làm sao biết cảm giác này?" "???" Mi tâm ba người lập tức cau chặt, câm nín không một lời phản bác. Ok! Hay lắm người anh em. ... Từ hôm áy náy với Trình Sâm về sau Chỉ Nhiễm chăm sóc hắn rất rất tận tình chu đáo. Buổi tối, cô đợi hắn nghỉ ngơi xong mới trở về nhà, sáng hôm sau thì vào sớm. Một tuần sau chân bố cô lành hẳn, ông liền trở ra sạp hàng buôn bán lại, bọn đàn em Trình Sâm thường xuyên lui đến thân thiện phụ giúp. Dần dà hai bố con cô cũng đã có cái nhìn thiện cảm hơn đối với họ. "Đại... Đại Ca, vấn đề bến cảng có chút vấn đề, cần anh ra mặt giải quyết, anh Hổ hiện đang ở đó đợi anh." Tên đàn em gấp gáp chạy vào miệng thở hồng hộc thông báo, Trình Sâm nhíu mày nhìn đồng hồ, sau đó lấy di động nhắn tin cho Chỉ Nhiễm hôm nay không cần vào viện, rồi mới an tâm đi xử lý. Trời sập tối Trình Sâm mới trở lại. Vừa bước vào, Phong đàn em hắn vội vã kéo cánh tay hắn, hú hồn run run nói. "Đại... Đại Ca, hình như là Chị Nhiễm..." Trình Sâm giật mình nhìn theo. Mặt mày xanh rờn đổ mồ hôi. Chết tiệt! Cô từ hướng phòng bệnh của hắn đi ra, không phải là hắn đã nhắn tin rồi ư? Hay cô không nhận được nhỉ? Tiêu rồi! Tiêu rồi. Lần này coi như xong, những vết thương băng bó của hắn đã bị tháo, không nằm trong phòng bệnh mà chạy ra ngoài chắc chắn bị Chỉ Nhiễm phát hiện. "Trốn... trốn nhanh." Trình Sâm cuống quýt nói. Phong cuống cuồng đảo mắt nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ, bỗng dưng mắt sáng ngời, cậu ta vội vàng rảo bước chạy tới phía đó. "Chị... chị gái xinh đẹp, cho anh nhà chúng em mượn cái xe lăn nhé."
đại ca mau chạy chị dâu đến rồi