Tên truyện : [H+] không muốn gặp chàng Tác giả : CrystalTramTram Thể loại : cổ đại, trọng sinh, hv SỞ SỞ Tác giả: 099 Editor: V.O Thể loại: hiện đại Số chương: 39 chương Giới thiệu: Năm ấy hoa nở, c Đen Trắng Tác giả : Mặc Bảo Phi Bảo Edit: devilxangel Nguồn edit: hoaphunggiatrang.com Thể loại Kể về một nhân vật nữ đầy tâm trạng, đó là những lúc cô mơ màng không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ. . . Trong mơ cô gặp được anh chàng tổng giám đốc, còn cô thì là cô thư ký xinh xắn trẻ trung ở bên cạnh "chăm sóc" cho anh ta. Kẹo Đã Mở Không Thể Cách xem chính sách đổi trả của Thế Giới Di Động từ ngày 01/03/2021. Lê Hồng Vân 30/03/2021 684 bình luận. Chính sách hậu mãi và dịch vụ khách hàng ở Thế Giới Di Động (TGDĐ) luôn được chú trọng. Vì thế, nếu như bạn đã và đang là khách hàng của Thế Giới Di Động 7. Nuốt kẹo cao su có thể gây tắc ruột. Trẻ nhỏ rất dễ nuốt khi nhai kẹo cao su. Thành phần của loại kẹo này có gôm nên không tiêu hóa được và ở lại mãi mãi trong dạ dày, có thể bị tắc ruột, nguy hiểm tính mạng của trẻ. Để xử lý khi lỡ nuốt kẹo cao su, đặc Nếu không có đo lường thì chúng ta sẽ không thể nào biết được liệu các hoạt động marketing được triển khai hiệu quả hay không, hiệu quả tới mức nào. Vì thế, trước khi triển khai các hoạt động marketing, doanh nghiệp cần có ngân sách dự toán, và KPI cụ thể cho từng Vay Tiền Nhanh. “Anh...” Mạnh Nhược Kiều có chút kích động, thiếu chút nữa muốn xông lên trước ôm lấy Phạm Sĩ Hách, nhưng nhìn mặt anh vẫn không thay đổi, lạnh lùng trước sau như một, khiến cô như đứa Sĩ Hách nhìn cô rời khỏi phòng làm việc xong, anh lập tức lái xe tới đây tìm cô, nhưng khi nhìn thấy cô rồi, anh lại không biết nói gì với anh phiền não nhưng anh nguỵ trang rất tốt, mặt nạ lạnh lùng của anh đã đeo lâu, anh không biết lấy xuống như thế nào, chỉ có thể tham lam nhìn cô, rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nói ra như thế chậm chạp không nói lời nào, Mạnh Nhược Kiều mấp máy môi, vẫn mở miệng trước. “Anh ở đây làm gì?”Cô đang nhìn anh, biết là không nên, nhưng trong lòng vẫn mong đợi. Cô thật là, trở thành người phụ nữ xấu Sĩ Hách không nói gì.“Làm sao không nói gì? Bình thường anh có thể nói rất nhiều cơ mà? Bây giờ bị câm rồi sao?” Cô chọc nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng “Em muốn nghe cái gì?”“Tôi muốn nghe nghe cái gì?” Mạnh Nhược Kiều buồn cười, lặp lại lời nói của anh “ Ha, tôi cái gì cũng không muốn nghe” Tìm cô chính là anh, tại sao anh lại bày ra bộ dạng như bố thí cho cô vậy chứ?Cô trừng mắt nhìn anh xoay người định rời cô muốn đi, Phạm Sĩ Hách bước lên, vội vàng bắt lấy cánh tay của cô. “Đừng đi.”Mạnh Nhược Kiều dừng bước lại, nhìn tay của anh, ngước mắt nhìn anh lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu có chút nghi ngờ. “Phạm Sĩ Hách, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?”“Đứa bé không phải của anh.” Anh mở miệng, anh vốn không quen giải thích, cuối cùng chỉ có thể nói ra câu này.“A?” Mạch Nhược Kiều cau mày nhìn anh. “Đứa bé không phải của anh, vậy của ai khác hay sao?”Phạm Sĩ Hách không trả lời, đây là chuyện riêng của Mạnh Uyển Lôi, anh không có quyền nói anh lại không lên tiếng, Mạnh Nhược Kiều tức giận, dùng sức hất tay của anh ra. “Phạm Sĩ Hách, anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng câu chuyện hoang đường của anh hay sao? Hôn thê là của anh, đứa bé tất nhiên là của anh, tôi chưa bao giờ nghe qua Mạnh Uyển Lôi có người đàn ông khác, lại nói, đứa bé của anh hay không thì liên quan gì tới tôi? Chúng ta quan hệ thế nào chứ? Anh tìm tôi nói cái này làm gì?”“Anh...”“Còn nữa…” Cô cắt đứt lời của anh, mắt đẹp tức giận nhìn anh chằm chằm.“Phạm Sĩ Hách, tại sao anh lại điều tra tôi?”Chất vấn của cô khiến anh ngẩn ra, ánh mắt lóe lên.“Tôi thấy trong ngăn kéo ở bàn làm việc của anh có hình của tôi cùng tư liệu, anh điều tra tôi, chụp ảnh tôi làm gì?”Phạm Sĩ Hách mím môi, không biết nên giải thích như thế với cô, anh yêu cô rất lâu rồi, cho nên như kẻ biến thái, cho người đi điều tra cô, mỗi tháng gửi hình cô cho anh xem sao?Muốn nói cho cô, anh giễu cợt với lạnh lùng như vậy là cố ý, muốn trong lòng cô có anh, nhưng cô cái gì cũng không biết, cho nên anh mới cố ý xấu xa, muốn cho cô nhớ anh sao?Muốn nói cho cô, anh với Mạnh Uyển Lôi cái gì cũng không có, hôn thê chỉ là trên danh nghĩa, chỉ là vậy nhưng anh chưa bao giờ nói thẳng với cô, chỉ thể hiện vẻ mặt xấu xa nhìn cô, vì anh nghĩ cô có quan tâm tới anh sao? Nhưng, anh không nói Uyển Lôi nói đúng, hai người bọn họ như vậy, lòng tự ái quá cao, sớm quen với việc nắm trong tay tất cả mọi thứ, đã thành thói quen quá lâu rồi vì vậy không có cách nào nhận thuaAnh yêu cô, nhưng cũng buồn vì vì anh yêu cô hơn hai năm, mà đến bây giờ cô mới bắt đầu đặt anh vào đáy lòng, thật không công bằng, anh làm thế nào cam tâm được đây?Cho nên mới cố ý hành hạ cô, muốn trả thù cô, như vậy mới cảm thấy thỏa tự ái nhàm chán cỡ nào, nhưng anh chính là nhu vậy.“Không có lời nào muốn nói sao?” Thái độ của anh khiến Mạnh Nhược Kiều tuyệt vọng, hiểu rõ tất cả lời của anh chỉ là dối trá, chỉ có đứa ngốc là cô, trong lòng ngây thơ vẫn hy động lòng là cô, thật ngu cắn chặt môi, không muốn nhìn thấy anh nữa, xoay người chạy thoát khỏi chỗ Sĩ Hách vươn tay, nhưng không bắt được cô, tay trống rỗng cảm giác mất mát, anh chua chát cười. “Anh chỉ muốn... muốn cho em yêu anh.”Chỉ là như vậy mà thôi... Anh chỉ có nguyện vọng đơn giản như vậy thôi, nhưng anh không nói đơn thì thầm, chỉ có mình nghe thôi...“Phạm Sĩ Hách, anh cho tôi là đứa ngu sao?” Mạnh Nhược Kiều giận, dùng sức lau đi nước mắt, nghĩ đến thái độ của anh, trong lòng vừa giận vừa cái gì cũng không trả lời, chỉ biết bày ra gương mặt đó, coi như nói dối cô cũng tốt, nhưng anh cái gì cũng không cô, ngốc nghếch nghĩ rằng có hy vọng, thấy anh tìm tới cô cảm thấy hạnh phúc, cho là… cho là anh cũng thích cô một còn có lòng tham sao?Cho nên mới bị trừng phạt, lại một lần nữa.“Mạnh Nhược Kiều, cô thật là ngu ngốc.” Cô chửi mình “Đừng khóc, có gì phải khóc cơ chứ?” Lau đi nước mắt, cô liều mạng thở thể để cho cậu nhỏ phát hiện, cô phải như không có gì trở về mới nghĩ tới xong, cô ngẩng đầu lên, lại nhìn có người ở cửa nhà cô hôn môi, cô sửng sốt một chút, không biết nên phản ứng ra cặp đôi yêu đương nào ở thị trấn à nha? Muốn thân thiết lại không về nhà, lại ở trước cửa nhà cô như vậy, có tàn nhẫn quá hay không chứ?Hừ, nhất định sẽ có báo ứng à nhiên người đàn ông đẩy người phụ nữ đang hôn môi kia, không biết nói gì, đi vào trong Sao lại vào nhà cô?Mạnh Nhược Kiều cau mày, thấy người phụ nữ hướng này đi tới, cô muốn tránh khỏi, nhưng đèn đường chiếu rọi, cô cảm giác hình bóng đấy rất quen. Hả?Đột nhiên, người phụ nữ đi dưới đèn, Mạnh Nhược Kiều trợn tròn phụ nữ đó cũng giương mắt, sửng sốt một chút, sau đó khẽ mỉm cười.“Em thấy rồi sao?”“Chị...” Đúng, là Mạnh Uyển Lôi sao? “Này, vậy...” Tay cô run run chỉ vào nhà mình, vậy người đàn ông kia là...“Đừng nói gì.” Mạnh Uyển Lôi mở miệng thỉnh cầu “Kiều Kiều, có thể không?”“Chị… chị với... lúc nào đã bắt đầu vậy?” Cô thế nào cũng không biết...“Trừ Sĩ Hách ra, em là người thứ hai biết được.”Phạm Sĩ Hách cũng biết? Nghĩ đến lời nói lúc nãy của anh. “Đứa bé...”“Không phải của Sĩ Hách.” Mạnh Uyển Lôi trả lời cô, khuôn mặt nhỏ nhắn giương nhẹ, vẻ mặt không một tia áy náy. “Ngày đó ở bệnh viện đều nói dối em thôi.”“Tại sao là lừa em?” Mạnh Nhược Kiều không hiểu, hơn nữa đứa trẻ không phải của Sĩ hách, vậy là ai... A, không, Mạnh Nhược Kiều không dám Uyển Lôi rũ con mắt xuống, cánh môi nâng lên một tia chua chát. “Chị vẫn luôn ghen tị với em, nói không ghét em là nói dối, chị rất ghét em.”Mạnh Nhược Kiều ngẩn người, thoáng chốc không biết nói gì.“Bố rất yêu em, mặc dù cũng thương chị, nhưng em vừa xuất hiện, bố chỉ chú ý tới em, không chỉ như vậy, em còn có một người mẹ tốt, em là bảo bối trong lòng bố, ngay cả “anh ấy”… cũng vậy, cũng rất thương em, Sĩ Hách cũng vậy, trong mắt của anh ấy cũng chỉ có em.”“Đâu có? Phạm Sĩ Hách đối với em rất xấu...”“Anh ấy chỉ xấu xa với em thôi, nghĩ làm vậy sẽ gây sự chú ý của em, nếu anh ấy phớt lờ em, đừng nói chuyện, anh ấy nhìn cũng sẽ không liếc nhìn, mà chị với anh ấy chỉ là bạn bè, hoặc nói đúng hơn là bạn bè giao dịch.”“Giao dịch? Bạn bè?” Mạnh Nhược Kiều nghe không hiểu.“Em không biết sao? Phạm Sĩ Hách nhìn thấy em đã liền yêu em, đã từ hai năm trước rồi.”“Làm sao có thể...” Cô không tin. “Anh ấy như vậy sao? Cho đến anh ấy mới điều tra em...”“Em biết được?” Mạnh Uyển Lôi nhíu mày. “Anh ấy chỉ muốn biết chuyện của em, nhưng không bỏ được lòng tự ái tới gần em, cho nên chỉ có phái người đi điều tra em, nhưng anh ấy đã không chịu nối nhìn em từ xa, cho nên mới có kế hoạch xây dựng khu nghỉ mát này.”“Cái gì?” Mạnh Nhược Kiều há to mồm.“Anh ấy vì muốn em xuất hiện trước mặt, một phe công phu nhưng phải trả giá rất lớn.” Mạnh Uyển Lôi nhìn cô, nụ cười có một tia tịch mịch. “Cho nên chị mới nói chị rất hâm mộ em… em có nhiều người yêu thương em, mới khiến chị muốn phá hỏng như vậy.”“Chị...”“Chị muốn lừa gạt như vậy, chị muốn xem em khổ sợ, xem em đau lòng khổ sở.” Mạnh Uyển Lôi hít sâu một cái, kiêu ngạo mà ngẩng mặt lên. “Chị sẽ không xin lỗi.”“Muốn thấy em đau lòng khổ sở, vậy bây giờ sao chị lại nói cho em biết mấy thứ này?” Mạnh Nhược Kiều không khỏi nghi ngờ.“Bởi vì muốn em giữ bí mật cho chị, phải trả giá một chút chứ.” Mạnh Uyển Lôi trả lời lạnh nhạt.“Với cả... Sĩ Hách với chị rất giống nhau.” Cô dừng một chút rồi lại nói tiếp. “Hai người kiêu ngạo giống nhau, anh ấy yêu em, tuy nhiên không mở miệng nói được, bởi vì anh ấy yêu em hai năm, nhưng em cũng mới gần đây động lòng với anh ấy.”“A?” Cái gì cũng cái gì cơ?“A, em hiểu không?” Mạnh Uyển Lôi cười. “Chỉ là không công bằng, trước tiên nói yêu như vậy là thua, biết tình yêu không phải đánh cược, tuy nhiên vẫn không cách nào để bỏ lòng tự trọng, vì không xác định được tình cảm của đối phương…” Ánh mắt của cô xa xôi, giống như đang nói Nhược Kiều cau mày. “Em không hiểu, tình yêu với lòng tự trọng có quan hệ gì? Lòng tự trọng quá cao, cuối cùng là làm đau chính mình sao?”“Đúng rồi, người đau là mình...” Tròng mắt Mạnh Uyển Lôi thấp dần, một lúc lâu cô mới nâng con mắt lên. “Sĩ Hách tới tìm em à? Chắc không nói ra à?”“Vâng...” Cô nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng của anh, nghe xong lời nói của Mạnh Uyển Lôi, không khỏi suy lẽ Phạm Sĩ Hách tới đây giải thích với cô, nhưng vì lòng tự ái cho nên cái gì cũng không nói sao?“Nếu em không chủ động đến gặp anh ấy, anh ấy không tới. Anh ấy chịu tìm tới em, có nghĩa là lòng tự ái của anh ấy đã giảm xuống một nửa rồi.”“Qúa phức tạp” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu, cảm thấy quá khó hiểu, gãi đầu, nhìn Mạnh Uyển Lôi.“Mặc dù chị nói chị ghét em, nhưng chúng ta vẫn là ruột thịt, em không ghét chị, còn nữa... cám ơn chị đã nói với em những điều này.” Nói xong, cô chạy ngay ra sau, chuẩn bị đuổi theo người Uyển Lôi nhìn cô rời đi, nghĩ đến lời nói lúc nãy, không thể nín cười. “Thật ra chị không phải chán ghét em lắm đâu.”***“Phạm Sĩ Hách...” Mạnh Nhược Kiều thở hồng hộc, gọi người phía trước Sĩ Hách dừng bước lại, chuẩn bị mở cửa xe xuống, kinh ngạc xoay người nhìn Sao lại đuổi theo chứ?Mạnh Nhược Kiều cúi người, dùng sức thở, cô nuốt nước miếng một cái, thở xong, mới đứng thẳng người dậy, thấy anh vẫn là tên ngốc, đứng nguyên tại chỗ, không nhịn được liếc mắt xem thường.“Phạm Sĩ Hách, cái gì muốn nói đều không nói, liền định đi như vậy sao?” Cô trừng Sĩ Hách không nói, nhàn nhạt nhìn thế, Mạnh Nhược Kiều không thể làm gì khác hơn là giúp anh, cô chép miệng. “Em vừa mới gặp Mạnh Uyển Lôi, cùng chị ấy nói chuyện.”Phạm Sĩ Hách ngẩn ra, thấy ánh mắt xấu của cô, trực giác cau mày, Mạnh Uyển Lôi đã nói gì với cô?Mạnh Nhược Kiều như trộm mà cười. “Nghe nói, anh thầm mến em đã lâu rồi phải không?”Phạm Sĩ Hách mím môi, vẻ mặt tỉnh táo, chỉ là tròng mắt lại không được tự nhiên.“Hơn nữa, còn không dám tỏ tình với em, cho đến như tên biến thái điều tra em, rõ ràng thầm mến em, lại giả vờ không biết em, sau đó một chút là chọc giận em, muốn cho em nhớ anh sao?”Cô tiếp tục trêu chọc anh, chính là muốn đánh vỡ mặt nạ của anh trên của cô khiến anh miệng khô, mặt cô chế nhạo lại càng khiến anh không tự nhiên, lòng tự ái không cho anh yếu thế, ngạo nghễ liếc nhìn cô.“Loại chuyện hoang đường thế này mà em cũng tin?” Không, rõ ràng anh không muốn nói như vậy, tuy nhiên không khống chế được mình. “Phải, em không tin.” Mạnh Nhược Kiều nhún vai. “Em biết ngay những điều này là dối trá, làm sao anh có thể thầm mến em, còn vừa nhìn thấy em đã yêu chứ? Ha ha, chuyện cười tào lao.”Chuyện cười? Anh đối với cô chỉ là chuyện cười? Rất Sĩ Hách mặt lạnh xuống, mở cửa xe chuẩn bị rời đi.“Uy” Mạnh Nhược Kiều vội vàng bắt lại tay anh. “Làm gì thế? Anh tức giận rồi sao?” Thật là, hóa ra không chịu nổi bị trêu đùa.“Buông tay.” Anh lạnh lùng nhìn cô.“Không buông.” Nếu thả anh liền chạy, Mạnh Nhược Kiều ôm chặt Sĩ Hách cau mày, không hiểu cô muốn làm gì? Mạnh Uyển Lôi nhất định nói với cô toàn bộ chuyện rồi, cô tới là để cười nhạo anh sao?“Muốn cười thì cứ việc cười đi.” Anh biết cô muốn trả thù anh lâu lắm rồi.“Ha ha...” Cô cười cho anh Sĩ Hách lập tức hất tay của anh ra.“Này!” Mạnh Nhược Kiều vội vàng ôm lấy hông anh. “Là anh bảo em cười đấy.”Cô tuân theo ý của anh, như thế mà không được sao?Thật là khó chịu. Hóa ra cá tính của anh trẻ con như vậy.“Buông...”“Em có thể yêu anh sao?”Phạm Sĩ Hách sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn cô. Mạnh Nhược Kiều ôm chặt lấy hông của anh, biết anh kỳ cục, lòng tự ái lại cao, cô chịu uất ức chút vậy, chủ động một chút.“Mặc dù, anh thầm mến em hai năm, em mới thích anh không tới hai tháng, không nên quá so đo nhé, nhiều lắm sau này em sẽ sống nhiều hơn anh hai năm, chờ anh đi rồi, em lại nhớ anh hai năm, sau đó đi cùng anh, như vậy được không?”Lời của cô khiến anh dở khóc dở cười. “Em bây giờ đang cùng anh tỏ tình sao?”“Đúng vậy.” Cô cười với anh, nụ cười ngọt ngào mê người. “Anh rể, em có thể yêu anh sao?”“Anh không phải anh rể của em.” Hai chữ kia rất chói thực so đo, cô chu mỏ, đưa tay ôm lấy gáy của anh. “Vậy... thân ái, em có thể yêu anh không?”Đột nhiên, cô trừng mắt. “Sao sao? Phạm tiên sinh, anh đỏ mặt sao? Mặt của anh đỏ sao?”“Dài dòng.” Gương mặt khẽ đỏ lên, anh hơi cáu trừng cô, trêu tức mặt cười của cô, rồi lại yêu khuôn mặt cười của mắt của cô có anh, nụ cười trên mặt là vì anh... Tim của anh thoáng mềm đi.“Phạm tiên sinh, nghe nói anh vừa nhìn thấy em đã yêu, lúc nào vậy? Ở nơi nào?” Cô không buông tha anh, tiếp tục trêu chọc Sĩ Hách không chịu nổi, dứt khoát cúi đầu chặn lại miệng cô, cũng chặn lại câu hỏi của trong lòng của anh lại tự nhiên trả vậy, anh vừa thấy cô đã yêu, hai năm trước, một ngày ánh nắng sáng chói... Biết đến tác giả Nguyên Viện qua cuốn Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi! và đây là cuốn thứ 2 của tác giả mình đọc. Nói chung truyện đọc cũng được, không lãng phí thời gian của mình. Hi vọng các bạn trên website đọc truyện online cũng có cùng cảm nhận với mình sau khi đọc xong cuốn Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại đoạnMặc âu phục nhìn anh cao gầy, có lúc anh cuộn tay áo lên hoặc đem cởi mấy nút áo sơ mi mở ra, khi làm công việc thư kí được 3 ngày, thỉnh thoảng cô cũng liếc trộm đến, cộng thêm ở thị trấn nhỏ cô hay bồi dưỡng nhãn lực, nhìn ra được vóc dáng của anh quả thật không bây giờ chính mắt thấy, Mạnh Nhược Kiều nuốt nước miếng một cái, nửa thân trên trần trụi bền chắc mà tinh tráng, không có mỡ thừa, nhưng cũng không phải là quá nhiều bắp thịt, mà vừa vặn bền chắc da, mồ hôi từ trên làn da nâu này chảy xuống, a nha... Thực sự như kem tan chảy vào mùa nữa khó được nhìn anh trong hình dáng này, bình thường âu phục chỉnh tề, bây giờ mái tóc đen ướt mang một ít xốc xếch rủ xuống, gương mặt nghiêm túc trở nên nhu hòa dịu dàng, cộng thêm tư thái lười biếng của anh, cảm giác không giống Phạm Sĩ Hách mà cô từng Nhược Kiều cảm thấy có điểm lạ, không nhịn được hít sâu, nhưng lại ngửi thấy trên người anh có mùi thơm, cô lập tức nín thở.“Tại sao không nói chuyện?” Phạm Sĩ Hách khơi lên đôi lông mày rậm, anh còn tưởng rằng mặt cô sẽ nghiêm túc khó chịu đáp lời, nhưng đợi rất lâu, vẫn chỉ thấy cô nhìn anh chằm chằm đến ngẩn người. Đọc Truyện Biết đến tác giả Nguyên Viện qua cuốn Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi! và đây là cuốn thứ 2 của tác giả mình đọc. Nói chung truyện đọc cũng được, không lãng phí thời gian của mình. Hi vọng các bạn trên website đọc truyện online cũng có cùng cảm nhận với mình sau khi đọc xong cuốn Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại này. Trích đoạn Mặc âu phục nhìn anh cao gầy, có lúc anh cuộn tay áo lên hoặc đem cởi mấy nút áo sơ mi mở ra, khi làm công việc thư kí được 3 ngày, thỉnh thoảng cô cũng liếc trộm đến, cộng thêm ở thị trấn nhỏ cô hay bồi dưỡng nhãn lực, nhìn ra được vóc dáng của anh quả thật không tồi. Mà bây giờ chính mắt thấy, Mạnh Nhược Kiều nuốt nước miếng một cái, nửa thân trên trần trụi bền chắc mà tinh tráng, không có mỡ thừa, nhưng cũng không phải là quá nhiều bắp thịt, mà vừa vặn bền chắc da, mồ hôi từ trên làn da nâu này chảy xuống, a nha… Thực sự như kem tan chảy vào mùa hè. Hơn nữa khó được nhìn anh trong hình dáng này, bình thường âu phục chỉnh tề, bây giờ mái tóc đen ướt mang một ít xốc xếch rủ xuống, gương mặt nghiêm túc trở nên nhu hòa dịu dàng, cộng thêm tư thái lười biếng của anh, cảm giác không giống Phạm Sĩ Hách mà cô từng quen. Mạnh Nhược Kiều cảm thấy có điểm lạ, không nhịn được hít sâu, nhưng lại ngửi thấy trên người anh có mùi thơm, cô lập tức nín thở. “Tại sao không nói chuyện?” Phạm Sĩ Hách khơi lên đôi lông mày rậm, anh còn tưởng rằng mặt cô sẽ nghiêm túc khó chịu đáp lời, nhưng đợi rất lâu, vẫn chỉ thấy cô nhìn anh chằm chằm đến ngẩn người. Show more Chương 11 Kết Thúc“Các con, đợi chút... Bảo bối, con nói cái gì? Bố không có nghe rõ...”Ông Mạnh tim yếu nhìn chằm chằm vào con gái, còn thấy con gái cùng con rể của chị mình nắm tay cùng một bây giờ là tình hình gì?“Bố, con muốn cùng Sĩ Hách ở chung một chỗ.” Mạnh Nhược Kiều kiên định nhìn bố, thời điểm này cô hiểu được phản ứng của bố.“Cái gì?” Ông Mạnh trừng mắt. “Vậy đứng trẻ trong bụng Lôi Lôi…”“Sao? Bố biết rồi sao?” Làm ơn xin đừng biết đứa trẻ trong bụng chị là của ai.“Bố không phải người mù, một người phụ nữ suốt ngày len lén ói, ai nhìn cũng biết là mang thai, đứa bé không phải của Sĩ Hách, này vậy… nó là của ai?” Ông biết con gái của ông từ trước tới giờ rất khéo léo, cũng không thấy cô với người đàn ông khác lui tới.“Bố, có một số việc, bố đừng hỏi nhiều.” Mạnh Nhược Kiều vỗ vai ông, có một số việc cô thật không muốn biết…“Cái gì cơ? Kiều Kiều, chẳng lẽ con lại biết…” “Bác Mạnh, mong bác cho phép cháu lấy Kiều Kiều.” Phạm Sĩ Hách chen vào nói, cứu Mạnh Nhược Kiều, nhàn nhạt liếc cô một cái, ám hiệu cho rồi! Mạnh Nhược Kiều tức giận nhìn lại.“Đem Kiều Kiều gả cho cháu...” Trời ơi, Ông mạnh cảm thấy đầu thật là đau, tình hình loạn không thể nói được, đầu ông đau đến xoa trán, cau mày nhìn về phía Phạm Sĩ Hách.“Bác lớn tuổi rồi không kịp theo ý kiến của giới trẻ nữa rồi. Được rồi, được rồi, Sĩ Hách, bác chỉ hỏi cháu một câu, cháu yêu Kiều Kiều sao?” Ông cũng không muốn nhắc lại danh nghĩa hôn thê nữa.“Bác Mạnh, bác cho rằng cháu tự tìm tới phiền thoái nếu không yêu sao?”Người con gái này tính khí kém, cá tính cũng dở, trừ gương mặt đó ra, những thứ khác có thể hơn vị hôn thê trước đây sao?“Uy.” Nữ chính kháng nghị.“Nói cũng phải...” Ông Mạnh tán thành gật đầu, ông công nhận con gái của ông quả là khó trị.“Này!” Bọn họ coi cô là không khí sao? “Phạm Sĩ Hách, em chưa nói em muốn gả cho anh nha.” Bọn họ chưa hỏi cô chuyện này nha.“Ngoại trừ anh ra, liệu có người đàn ông nào cưới được em nữa không?”Phạm Sĩ Hách hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường.“Hài hước, với điều kiện của Mạnh Nhược Kiều em đây, tùy tiện đi ra ngoài thì cũng có một đống đàn ông đuổi theo em rồi đấy.” Không nên coi thường cô nha.“Được rồi, vậy anh không cưới nữa.”“Này, anh đơn phương yêu em lâu như vậy mà không lấy em...”“Người nào đơn...”“Mặc kệ.” Mạnh Nhược Kiều bá đạo ôm lấy tay của anh. “Tóm lại, anh là của em, bố, còn một chuyện rất phiền phức tới bố đấy..., còn có...” Cô quay đầu hướng Phạm Sĩ Hách cười một tiếng.“Thân ái... còn có cậu nhỏ của em nữa cần anh khai thông đấy.” Cô đói phó cha, còn cậu nhỏ khó tính dĩ nhiên giao cho anh Sĩ Hách lay con mắt, nhìn ác quỷ nhỏ cười ngọt ngào kia, khóe môi không khỏi giương nhẹ, trái tim cũng mềm dần gái phiền toái này, anh thật sự rất yêu...Kết thúc thật sự! Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem... Ăn no rồi lại nằm khoèo Ăn no rồi lại nằm khoèo Nghe giục trống chèo bế bụng đi xem Chẳng thèm ăn chả ăn nem Thèm no cơm tẻ, thèm xem hát chèo Cùng thể loại Bài thơ thuốc lào Người Việt Nam phải lấy thuốc lào làm quốc tuý Còn thú vị nào hơn thú vị yên vân! Từ vua, quan, đến hạng bình dân, Ai là chẳng bạn thân với điếu Từ ông thừa, trở lên cụ thiếu, Đi ngoài đường, phi điếu bất thành quan. Ngồi công đường, vin xe trúc nghênh ngang, Hút mồi thuốc, óc nhà quan thêm sáng suốt. Nhà thi sĩ gọt câu văn cho chuốt, Tất phải nhờ điếu thuốc gọi hồn thơ. Lại những khi óc mỏi, mắt mờ, Nhờ điếu thuốc mới có cơ tỉnh tớm Dân thuyền thợ thức khuya, dậy sớm, Phải cần dùng điếu đóm làm vui. Khi nhọc nhằn lau trán đẫm mồ hôi, Vớ lấy điếu, kéo một hơi thời cũng khoái. Dân cày cấy mưa dầm, nắng dãi, Bạn tâm giao với cái điếu cày. Lúc nghỉ ngơi, ngồi dưới bóng cây, Rít mồi thuốc, say ngây say ngất. Rồi ngả lưng trên đám cỏ tươi xanh ngắt, Dễ thiu thiu một giấc êm đềm. Bạn nhà binh canh gác thâu đêm, Nhờ điếu thuốc mới khỏi lim dim ngủ gật. Nội các thức say sưa nghiện ngập, Ngẫm mà coi, thú nhất thuốc lào. Nghiện thuốc lào là cái nghiện thanh tao, Chẳng hại tiền của, mà chẳng hao sĩ diện. Chốn phòng khách, anh em khi hội kiến, Có thuốc lào câu chuyện mới thêm duyên. Khi lòng ta tư lự không yên, Hút mồi thuốc cũng giải phiền đôi chút. Nghe tiếng điếu kêu giòn, nhìn khói bay nghi ngút, Nỗi lo buồn theo khói vút thăng thiên. Cái điếu cùng ta là bạn chí hiền, Từ thiên cổ tơ duyên chặt kết. Cũng có kẻ muốn dứt tình khăng khít, Vùi điếu đi cho hết đa mang. Nhưng nỗi nhớ nhung bứt rứt tấm gan vàng, Chút nghĩa cũ lại đa mang chi tận tuỵ. Cho nên bảo điếu thuốc lào là quốc tuý, Thật là lời chí lý không ngoa. Thuốc lào, ta hút điếu ta, Điếu ta thọ với sơn hà muôn năm… Dù anh văn hoá lớp mười Dù anh văn hoá lớp mười Anh chưa ra trận, em thời không yêu Dù anh sắc sảo, mỹ miều Nếu không ra trận, không yêu làm chồng Dị bản Dù em nhan sắc tuyệt vời Em không đánh Mỹ, anh thời không yêu Dù em duyên dáng, mỹ miều Nếu không đánh Mỹ, đừng kêu muộn chồng Vì thằng giặc mỹ Giôn-xơn Vì thằng giặc mỹ Giôn-xơn Nên ta phải vượt Trường Sơn qua Lào Thủ đô xa tự năm nào Giã từ Tam Đảo, vẫy chào Điện Biên Nay mai chiến thắng trăm miền Thủ đô, Tam Đảo, Điện Biên lại về. Thái Bình có chú Phạm Tuân Thái Bình có chú Phạm Tuân Bay vào vũ trụ một tuần về ngay Dị bản Hoan hô đồng chí Phạm Tuân Bay vào vũ trũ một tuần về ngay Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm. Hãy cân nhắc trước khi bấm xem. Học trò đi mò con gái Học trò đi mò con gái Thầy ở nhà xách dái chạy theo Bài này có từ ngữ và/hoặc nội dung nhạy cảm. Hãy cân nhắc trước khi bấm xem. Học trò đi mò cá sặc Học trò đi mò cá sặc Thầy ở nhà cắt cặc nấu chua Học trò đi vùa bánh cúng Học trò đi vùa bánh cúng Thầy ở nhà xách thúng chạy theo Đời ôi nhiều nỗi bợn nhơ Đời ôi nhiều nỗi bợn nhơ Mã tà có chú hay quơ hay quào Giận ai gươm chúng phao vào Báo quan nhà nghịch, vây rào xét coi Một đêm chẳng biết mấy chồng Một đêm chẳng biết mấy chồng Chà Và, Ma Ní cũng đồng “lội” qua Ngày thì hớn hở vào ra Ai xa xem thấy chị Ba ngoắt vào Cu cờm cu ngói cu xanh Cu cờm cu ngói cu xanh Cồ cồ xiêm, cồ cồ ta Ba nanh chuối sứ, ba nanh chuối già Có cùng từ khóa Sáng tai họ, điếc tai cày Sáng tai họ, điếc tai cày Ăn ở trần, mần mặc áo Ăn ở trần, mần mặc áo Khi ăn thì sấn cổ vào Khi ăn thì sấn cổ vào Khi làm cả thảy xé rào chạy khan Ôm cây đợi thỏ Ôm cây đợi thỏ Bao giờ cho đến giêng, hai Bao giờ cho đến giêng, hai, Cho làng vào đám cho ai xem chèo Được bữa nào xào bữa ấy Được bữa nào xào bữa ấy Bữa nào không thấy đắp chiếu nằm không Lánh nặng tìm nhẹ Lánh nặng tìm nhẹ Xấu chả thì cũng xấu nem Xấu chả thì cũng xấu nem Xấu chị thì ít, xấu em thì nhiều Tẩn mẩn tê mê vì cô bán rượu Tẩn mẩn tê mê vì cô bán rượu Liệt chiếu liệt giường vì cô bán nem Nhịn đói nằm co còn hơn ăn no vác nặng Nhịn đói nằm co còn hơn ăn no vác nặng Chèo Một loại hình nghệ thuật sân khấu dân gian tiêu biểu của nước ta, nhất là ở vùng đồng bằng Bắc Bộ. Người sáng lập chèo là bà Phạm Thị Trân, một vũ ca tài ba trong hoàng cung nhà Đinh vào thế kỷ 10. Chèo dùng cách nói ví von luyến láy, thường có nội dung lấy từ các truyện cổ tích, truyện nôm, mô tả cuộc sống của người dân. Nhạc cụ được dùng trong chèo gồm đàn nguyệt, đàn nhị, đàn bầu, các loại trống, chũm chọe... Xem vở chèo Hề cu Sứt do nghệ sĩ Xuân Hinh trình diễn. Nem Một món ăn làm từ thịt lợn, lợi dụng men của các loại lá lá ổi, lá sung... và thính gạo để ủ chín, có vị chua ngậy. Nem được chia làm nhiều loại như nem chua, nem thính... Nem phổ biến ở nhiều vùng, mỗi vùng đều có hương vị riêng Vĩnh Yên, làng Ước Lễ Hà Đông, làng Vẽ Hà Nội, Quảng Yên Quảng Ninh, Thanh Hóa, Đông Ba Huế, Ninh Hòa Khánh Hòa, Thủ Đức thành phố Hồ Chí Minh, Lai Vung Đồng Tháp... Nem chua Thuốc lào Theo học giả Đào Duy Anh, cây thuốc lào có lẽ từ Lào du nhập vào Việt Nam nên mới có tên gọi như thế. Sách Vân Đài loại ngữ và Đồng Khánh dư địa chí gọi cây thuốc lào là tương tư thảo cỏ nhớ thương, vì người nghiện thuốc lào mà hai, ba ngày không được hút thì trong người luôn cảm thấy bứt rứt khó chịu, trong đầu luôn luôn nghĩ đến một hơi thuốc, giống như nhớ người yêu lâu ngày không gặp. Thời xưa, ngoài "miếng trầu là đầu câu chuyện," thuốc lào cũng được đem ra để mời khách. Hút thuốc lào cũng gọi là ăn thuốc lào cần có công cụ riêng gọi là điếu. Thuốc lào thường được đóng thành bánh để lưu trữ, gọi là bánh thuốc lào. Hút thuốc lào bằng ống điếu Quốc túy Cái đặc sắc về tinh thần hoặc vật chất của một dân tộc. Yên vân Khói yên mây vân. Thừa Một chức vụ nhỏ trong các nha phủ dưới thời phong kiến. Phi điếu bất thành quan Không có điếu cày không thể thành quan. Đa mang Tự vương vấn vào nhiều tình cảm để rồi phải đeo đuổi, vấn vương, dằn vặt không dứt ra được. Thôi em chả dám đa mang nữa Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng Xuân tha hương - Nguyễn Bính Sơn hà Núi sông từ Hán Việt. Từ cũ, nghĩa rộng dùng để chỉ đất nước. Nam quốc sơn hà Nam Đế cư Tiệt nhiên phận định tại thiên thư Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư Lý Thường Kiệt Dịch thơ Sông núi nước Nam vua Nam ở Rành rành định phận tại sách trời Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời. Hệ giáo dục phổ thông miền Bắc từ năm 1956 đến năm 1985 chia làm ba cấp cấp I bốn năm, cấp II và cấp III mỗi cấp ba năm, tổng cộng là mười năm. Giôn-xơn Lyndon Baines Johnson, tổng thống thứ 36 của Mỹ, nắm giữ hai nhiệm kì từ năm 1963 đến năm 1969. Ông này chủ trương đẩy mạnh sự can thiệp của Mỹ trong chiến tranh Việt Nam, mà tiêu biểu là việc triển khai quân đội Mỹ trực tiếp tham chiến sau sự kiện vịnh Bắc Bộ năm 1964. Tổng thống Mỹ Johnson Trường Sơn, Lào, Thủ Đô, Tam Đảo, Điện Biên đều là tên của các nhãn hoặc loại thuốc lá phổ biến ở miền Bắc vào những năm 1960-1970. Thuốc lá Điện Biên Thái Bình Địa danh nay là một tỉnh ven biển ở đồng bằng Bắc Bộ, cách thủ đô Hà Nội khoảng 110 km. Phần đất thuộc tỉnh Thái Bình ngày nay trước đây thuộc về trấn Sơn Nam. Tới năm Thành Thái thứ hai 1890 tỉnh Thái Bình được thành lập. Tỉnh có nhiều khu du lịch và danh lam thắng cảnh nổi tiếng như bãi biển Đồng Châu, cồn Vành, chùa Keo... Các ngành nghề truyền thống như chạm bạc, làm chiếu ở đây cũng khá phát triển. Ngoài ra, Thái Bình còn được mệnh danh là Quê Lúa. Bãi biển Đồng Châu Cá sặc Một loại cá đồng, có rất nhiều ở vùng Tây Nam Bộ vào mùa nước nổi. Người dân Nam Bộ thường đánh bắt cá sặc để làm khô cá, mắm sặc, hoặc nấu thành nhiều món ăn ngon như gỏi, cháo, canh chua bông súng... Khô cá sặc Vùa Gom góp hết về phía mình. Từ này ở miền Trung và miền Nam được phát âm thành dùa. Mã tà Lính cảnh sát thời thuộc địa. Nguồn gốc của từ này đến nay vẫn chưa thống nhất. Có ý kiến cho rằng từ này có gốc từ tiếng Mã Lai là mata-mata, có nghĩa là "cảnh sát," lại có người cho rằng xuất xứ từ này là matraque, tiếng Pháp nghĩa là cái dùi cui. Chà Và Việt hóa từ âm chữ Java, chỉ đảo Java ở Indonesia. Nhưng do từ xưa, người Việt chưa phân biệt rõ về địa lý và nhân chủng của khu vực biển đảo phía nam nên dùng từ "người Chà Và" để gọi chung những người có nguồn gốc từ Ấn Độ, Malaysia, Indonesia di cư đến Việt Nam. Ma Ní Còn gọi Ma Ni, tức người từ Manille thủ đô Philippines, xưa ta gọi là Phi Luật Tân, Lữ Tống, trước làm lính thuộc địa của Tây Ban Nha, được Pháp thuê trong thời kì đô hộ nước ta. Theo bài Tính chất phản kháng trong thơ văn bình dân Nam-kỳ thời Pháp thuộc của Long Điền "Cồ cồ" tức coco là trái dừa, "ba nanh" tức banane là trái chuối. Quần chúng đã kết hợp tài tình hai thứ tiếng để chế giễu bọn bồi bếp, bọn ăn học chẳng ra gì nhưng lại được thực dân trọng dụng. Tắc, hò, rì Những tiếng hô để điều khiển trâu bò khi cày bừa. "Hò tắc" là rẽ trái, "hò rì" là rẽ phải, "hò" có nơi hô thành "họ" là dừng lại. Sáng tai họ, điếc tai cày Trâu, bò cày Khi được bảo nghỉ "họ" thì nghe ngay, khi bảo cày thì lờ đi như điếc. Chỉ những người lười biếng, không thích làm việc, chỉ thích chơi bời. Mần Làm phương ngữ Trung và Nam Bộ. Như mần ăn, mần việc, đi mần... Ăn ở trần, mần mặc áo Lúc ăn thì cởi trần ra mà ăn cho khoẻ, đến khi làm thì làm mần thì cứ như vướng víu quần áo. Câu này hàm ý chê những người lười biếng, làm ít ăn nhiều. Ôm cây đợi thỏ Từ thành ngữ Hán-Việt Thủ chu đãi thố 守株待兔 giữ gốc cây đợi thỏ. Theo sách Hàn Phi Tử Nước Tống có một người nông dân kia đang làm đồng bỗng thấy một con thỏ hoảng loạn chạy vụt qua và đâm đầu vào cây mà chết. Người nọ hí hửng chạy tới nhặt, rồi kể từ đó bỏ bê công việc đồng áng, cứ ngồi dưới gốc cây đợi một con thỏ khác [đâm đầu vào]. Thiên hạ nghe chuyện ai cũng chê cười. Chả Món ăn làm từ thịt, cá hay tôm băm hoặc giã nhỏ, ướp gia vị, rồi rán hoặc nướng, dùng để ăn kèm cơm hay bún, bánh cuốn, bánh phở. Ở miền Bắc, món này được gọi là chả. Chả quế

kẹo đã mở không thể trả lại